Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020

Đông y Việt thời dịch nCoV

Lực lượng đặc nhiệm chống dịch của Trung Quốc tại Vũ Hán gửi công văn khẩn tới các bệnh viện, cho họ 24 giờ để đảm bảo mọi . Nhìn xa hơn, từ 2003 đến nay, theo thống kê ở Trung Quốc, khoảng một nửa số bệnh nhân trong hệ thống y tế quốc gia được điều trị bằng Đông y.

dù rằng các dữ liệu cần được rà soát khách quan hơn, rõ ràng có một thực tại không thể phủ nhận: Đông y Trung Quốc (Trung y) được đặt lên tầm ngang ngửa với Tây y, và dùng để điều trị các bệnh của người dân giống như Tây y chứ không chỉ đơn thuần là hỗ trợ chăm sóc sức khỏe.

Đông y của nước họ vẫn rất hiệu quả chứ không chỉ là nói khống. Tuy nhiên thực trạng tại Việt Nam có thể nói là Đông y quá "lép vế" so với Tây y. Chương trình đào tạo bác sĩ Đông y tại các trường y khoa cựu truyền của nước ta có phần lớn nội dung học về Tây y.

Nhiều thầy thuốc y khoa cổ truyền ra trường hành nghề nhưng không biết bắt mạch, phải tự mò mẫm. Người dân khi mắc bệnh đều chọn Tây y trước tiên và Đông y mới là tuyển lựa cứu vãn sau rốt. Đông y bị xem là tương trợ cho Tây y, giảm nhẹ triệu chứng, còn Tây y là điều trị chính thống. Các bệnh kinh niên khi chữa Tây y kéo dài không khỏi thì Đông y mới được người dân chọn, nhưng chỉ ở chừng độ hỗ trợ chứ khó đẩy lùi bệnh được.

Thực ra Đông y phát triển thì trị được cho cả một số bệnh cấp tính và các bệnh mạn tính. Các bệnh viện Đông y ở Trung Quốc có thể trị các ca cấp cứu tụt áp huyết, mất nước rất mau chóng bằng các thảo dược tiêm truyền. Đông y trị theo nguyên tắc "biện chứng luận trị", dựa vào chứng bệnh diễn biến như thế nào mà biện luận và ra pháp trị hạp.

Chẳng hạn khi đến khám ban sơ, lương y sẽ dùng tứ chẩn (vọng, văn, vấn, thiết), trong đó có xem tướng mạch, tướng lưỡi để biết huyết khí âm dương trong cơ thể mất thăng bằng như thế nào mà ra pháp trị như thế ấy.

thành ra khi xem mạch, xem lưỡi lần đầu thì phương trị sẽ gồm thảo dược như thế này. Nhưng vài ngày sau khi uống thuốc thang thì mạch và lưỡi có thể đã biến đổi khác, âm dương đã không giống trước, lương y lại phải thay đổi vài vị thuốc (gia giảm) cho hạp.

Cứ như vậy đến khi nào âm dương quay về thứ tự cân bằng, không thiên lệch, không thừa không thiếu là thành công. Chính thành ra chữa theo Đông y rất phức tạp và thời kì dài, nhưng là cả một nghệ thuật.

Sở dĩ tôi giải thích như vậy để khẳng định ưu điểm của Đông y là: chữa vào cả cơ thể thống nhất, nên nếu chữa khỏi là khỏe hẳn và không nảy bệnh mới, có tái lại cũng do ăn uống sinh hoạt sai trái mà thôi.

Bệnh được kết thúc hay chỉ giảm nhẹ phụ thuộc vào cái tâm và trình độ của lương y, chất lượng của thảo dược, và sự cộng tác của người bệnh. Tiếc rằng hiện tại, một số bác sĩ y khoa cổ truyền tuy hiệu quả trong việc ra pháp trị ban đầu nhưng đến khi gia giảm bài thuốc để đẩy lùi hoàn toàn bệnh thì rất lúng túng. Người bệnh thì ít kiên nhẫn. Do đó Đông y của chúng ta vẫn chỉ ở mức tương trợ giảm nhẹ chứ ít có điều trị hết bệnh.

Chế phẩm Đông dược trên thị trường có rất nhiều, người ta thường uống cả tân dược và thuốc thành phẩm Đông y, hợp với thiên hướng hiện là chữa trị bệnh bằng Đông - Tây y phối hợp. Măc dù thuốc thành phẩm rất thuận tiện cho người uống và bác sĩ, nhưng để những viên thuốc đó kết thúc bệnh thì xem ra không thể.

Ai học về Đông y sẽ biết, trong một phương thang, bội thêm vị này một tẹo, giảm đi vị kia một tẹo, hoặc sao tẩm vị này với vị gì, phơi dưới nắng hay phơi sương... thậm chí sắc lâu hay nhanh cũng làm đổi thay đáng kể dược tính của cả một bài thuốc.

Thuốc thành phẩm thì theo công thức chung nên chẳng thể hiệu dụng như vậy. Theo ý kiến riêng của tác giả, lạm dụng thuốc thành phẩm sẽ làm suy mòn khả năng biện chứng luận trị của các bác sĩ Đông y.

Thực ra Đông y Việt Nam vẫn phát triển. Tỉnh nào cũng có bệnh viện y khoa cựu truyền và nhiều phòng chẩn trị của tư nhân. Các phương pháp trị liệu cũng rất phổ cập: xoa bóp, điện châm, thủy châm, cứu ngải, ngâm chân... và người dân dễ tiếp cận.

Tuy nhiên hiệu quả chữa dứt bệnh như các danh y thời xưa là dấu chấm hỏi. nên có cảm giác Đông y Việt Nam phát triển theo chiều rộng nhiều hơn là chiều sâu. Còn sản sinh ra các bác sĩ "dụng dược như thần", "xem mạch như chiếu điện" như đời tinh hoa thời cụ Định Ninh Lê Đức Thiếp, cụ Việt Cúc Nguyễn Văn Tám, cụ Nguyễn Trung Hòa... là không thấy. Nhiều y án của các cụ còn lưu lại đến nay.

Đặt trong thời đại Tây y hiện nay, những ca bệnh thành công đó có thể xem là kỳ tích. Tinh hoa của Đông y Việt Nam vẫn còn đó. Cần một cơ chế mạnh mẽ và công bằng, một sự hợp tác từ các phòng mạch gia truyền cho đến các bệnh viện y học cổ truyền trung ương, và cả sự tin tưởng.# từ người bệnh, nhất quyết Đông y Việt Nam sẽ được trọng. Đông y Việt Nam đã coi sóc sức khỏe cho tiên tổ chúng ta cả ngàn năm sẽ không hề "lép vế" nếu so với Tây y mới trăm năm nay.

san sẻ bài viết của bạn cho trang ý kiến .

Lâm Phan

0 nhận xét:

Đăng nhận xét