Chia sẻ việc nhiều người đàn ông bênh mẹ bất chấp sai lầm và , không ít bạn đọc VnExpress phân bua quan điểm phản đối:
Bênh mẹ vô điều kiện là phong tục hiếu hạnh khờ khạo. Mối quan hệ ba má và con cái trở nên sự chịu đựng, không còn tâm thành san sẻ để hai thế hệ cùng cảm thông và thương xót hơn. Giờ nhiều vị phụ huynh luôn muốn con cái như cái máy robot làm theo ý mình. Tôi tự nhủ mình nuôi con và trọng con để xây dựng thứ tình cảm xót thương, san sẻ với con. Không muốn sau này con cái diễn kịch và luôn cầm lặng im, xa lánh để tránh cãi vã.
Tôi cũng gặp tình cảnh này. ý kiến tôi là ai đúng ai sai phải rõ ràng, phải nói ra mới giải quyết được. Quan trọng là cách nói, đừng hỗn là được. Mẹ của bạn chứ không phải mẹ đẻ của người ta, sai mà bắt vợ nhịn thì ai chịu nổi? Thử là bạn, bạn có chịu đựng được không? Câu đáp lúc nào cũng là vậy: thử đặt mình vào vị trí vợ, rồi xem nên làm gì cho phải.
Tôi rất bênh mẹ mình, nhưng không thể bênh cái sai khi đã biết rõ.Đó là nhỏ nhen và áp đặt. Có điều khi nói với mẹ, vẫn phải là thái độ quý trọng chứ không thể to tiếng, hỗn xược.
Bạn hãy luôn nhớ rằng bạn yêu mẹ bạn là lẽ cố nhiên, bạn dung túng cho mẹ bạn sai nối tiếp sai là chuyện của bạn, nhưng đừng bắt vợ bạn chịu. Cái câu nói muôn đời "bác mẹ già rồi, không sống được bao lâu nữa" cũng chiếm mất của vợ bạn 15 năm là ít. Mẹ chồng không sinh ra, không nuôi vợ, nên đừng bắt vợ phải chịu. Hoặc nói "mẹ thích chửi mắng cứ chửi con, còn vợ con thì để con nói", hãy đánh tháo cho vợ. Một đứa con ngoan đôi lúc cũng trở nên một ông bố tệ thời hiện đại. Ông bà già đến độ mất nhận thức thì không nói, còn tỉnh ngủ mà cứ dung túng để ông bà hành sự theo kiểu "bố mẹ là vua, con là tôi" thì tôi đồ rằng chồng chỉ làm khổ vợ thôi.
Làm con nhường mẹ một tẹo cũng tốt, nhưng 6-4 là được rồi. Vì về nguyên tắc, dâu - rể chẳng nợ nần gì, 5-5 là công bằng. Dâu rể đã chịu thiệt một chút thì nhà chồng/ vợ cũng nên biết điều, để ai cũng vui. Còn nếu muốn mình được 10 còn người ta 0 (có tức thị nhất nhất phải nghe nhà chồng/ vợ, một bên luôn đè nén, một bên luôn chịu đựng), không sớm thì muộn cũng tan nát. Bởi sức chịu đựng của con người đều có giới hạn. Bênh đúng thì không ai ý kiến. Sai vẫn bênh, bênh một cách mù quáng, bênh bất chấp giới hạn thì bạn đừng lấy vợ. Vì mẹ là người nhà thì vợ cũng vậy. Phải coi hai bên như nhau, đều là người nhà cần được bảo vệ thì gia đình mới hạnh phúc.
Không hẳn ích kỷ hay không mà còn tùy tình huống, một câu nói không phải lúc nào cũng đúng trong mọi trường hợp. Trong gia đình, cần lấy sự hoà thuận làm trọng, khi có mâu thuẫn giữa vợ và mẹ, người đàn ông cần lắng tai bằng hai tai và phân xử hợp lý. Cả hai người phụ nữ đều thương một người nên không thể bên trọng, bên khinh mà phải làm sao để cả hai cùng hoà hợp, đó mới là cái hay trong gia đình.
Việc luôn áp chế theo một bên chỉ làm cho bên còn lại gây nhiều mâu thuẫn hơn. Nên câu "mẹ có sai em cũng không được quyền nói, đó là mẹ anh" nên chuyển thành một câu có ý hấp thu hơn như "vấn đề này ta cũng tĩnh tâm xem xét, mẹ anh cũng là mẹ em, mình cũng ngồi xuống, tĩnh tâm giải quyết". Vợ chồng trong mọi trường hợp vẫn nhất thiết coi trọng nhau thì sống chung mới lâu bền, ích kỷ thì độ lượng lấy làm tiêu chí, chứ chẳng thể lấy một câu nói để đánh giá hết thảy con người được.
Chia sẻ bài viết của bạn cho trang quan điểm .
Thành Lê tổng hợp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét